Đó là cái hố xí ở khu tập thể nhà tôi . tuổi thơ tôi ở đó. Hồi đó, không ai làm chuồng xí trong nhà cả, chuồng xí thối um lại ở trong nhà, có mà điên? hồi đó chưa có khái-niệm hố xí tự hoại.
Với lại nhà tập thể thời đó đéo cần hố xí, có ăn đéo đâu mà ỉa?
Có khoảng 20 hộ, có 01 cái hố xí 2 ngăn, hình như nữ 1 bên, nam 1 bên, 2 cái lỗ, 2 viên gạch đặt chéo, 1 lỗ nhỏ hơn để nước đái chảy. cách khu cỡ vài chục mét.
Có 2 cánh cửa, sau này đéo phân biệt nam nữ.
Cửa thì đéo có chốt, nó đã từng có 1 cái chốt bằng sắt, nhưng bị ăn cắp mất, thời thiên đàng, cái chốt sắt là 1 gia tài. Mà tôi giờ cũng đéo hiểu, họ đào đâu ra cái chốt sắt thời đó???.
Khi cái chốt bị ăn cắp, nhân dân thay chốt bằng 1 que gỗ, và chỉ khi cái khuy sắt giữ que gỗ bị ăn cắp nốt, thì cánh cửa mới luôn luôn mở tung. Nhân dân cần lao buộc dây vào, và giữ dây để đóng cửa. nhưng cái dây, cuối cùng phải là dây chuối, đó là thứ dây duy nhất đéo bị ăn cắp.
Cánh cửa sau vài tháng đội mưa biến thành 1 tấm gỗ mục thủng lỗ chỗ, bên trong có cái khung hình chữ Z, nếu đéo có cái chữ Z này, hản nó đã rơi ra từng miếng, và xập xệ đến nỗi nó buồn bã sỉu xuống thành hình bình hành. trông rất thảm.
Thời đó, nhân dân cần lao ăn cắp đến tối tăm mặt mũi, các quý anh chị ạ.
Tôi nhớ là dcm ai đó đã buộc 1 sợi dây vải hay nhựa hay đéo gì vào cửa, để thàng ỉa bên trong cầm sợi dây đu đưa nhẹ, đó là cách dân ngoài biết có người, tôi cũng cầm thế hehe, ai đến thì thay vì vo giấy và e-hèm hay ho ( hồi còn cái chốt) thì giờ nghe tiếng bước chân là tôi dập dình cánh cửa dcm. sau là dây chuối.
Nhưng dây chuối nhanh hỏng, lần nào tôi cũng phải tước 1 sợi nối vào, dcm gì chứ chuối thì khu nhà tôi đầy dcm.
Có lần có người đến, tôi dập dình cửa bằng dây chuối, thế con cặc nào dây đứt mẹ, quần thì đang tụt, tôi cuống mẹ lên hehe, hồi đó bé hay ngượng dcm.
Tôi 1 lần chùi bằng 1 tờ trong quyển họa báo nga xô, 1 lần duy nhất, do vội quá vớ bừa, dcm hóa ra nó trơn như ni lông, dcm tôi phải xoai nó ra để cạo dcm. sợi dây giữ cửa sẽ kẹp vào chân khi chùi đít.
Giấy chùi đít nếu thừa, nhân dân hay cài trên nóc nhà xí, lắm hôm quên giấy tôi vớ ở đó, bí quá tôi chùi giấy của thàng chùi trước dcm. giấy thường là báo, hồi đó ngoài báo đảng, chả có cái đéo gì khác.
Hồi đó, chùi đít là nghệ thuật dcm, 1 tờ giấy, anh phải vò thật nát, chỉ hút cứt khi giấy bị vò nát, giấy cũng không có nhiều, 1 tờ é làm đôi chùi xong gấp đôi chùi phát nữa, rồi gập tiếp chùi phát nữa, và phát nữa.
lúc tôi chùi xong, tờ giấy trông như con xúc xắc tam tứ ngũ lục thế mới tài .
tôi cũng hay đọc trong chuồng xí, lắm hôm phải giở giấy thằng khác đã chùi đít ra đọc nếu quên mang theo cái đéo gì đó để đọc.
Và giòi thì vô khối, hôm nào đéo đọc thì tôi theo dõi những ông dòi bò đi bò lại, tôi thích đái trôi mẹ chúng đi lúc mới đầu hehe.
(ảnh ăn cắp, xe thồ là ví dụ thôi, chứ các anh này ko làm nghề hót cứt)
còn dcm đang ỉa có thàng hót cứt ở dưới là thường xuyên, hồi đó cứt rất quý, để bán cho cá ăn hoặc để bón ruộng, những anh hót cứt đôi khi đánh nhau vỡ đầu để tranh nhau phần cứt, vũ khí các anh dùng chính là cái muôi kì lạ hình cái nón có cán dài, tôi thấy 1 lần các anh lôi ra xô sát, thôi thì bà con tránh rõ xa.
Tôi ngượng khi đang ỉa nó cứ xúc ở dưới, 1 lần chúng xúc xong thấy iêm iêm tôi ngó xuống, dcm giật cả mình, có 1 cái xẻng đầy giòi đang đu đưa bịt hết ánh sáng từ cái lỗ.
Hóa ra nó đang đưa xẻng hóng cục cứt chót của tôi.
No comments:
Post a Comment