Hoàn toàn vô học

LightBlog

Monday, March 3, 2014

Sao quan chức không được ở nhà to?

Bài nài đăng báo đảng ở ĐÂY: 


http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2014/03/140303_nguyenquang_vn_corruption_views.shtml



Cập nhật: 11:08 GMT - thứ hai, 3 tháng 3, 2014
Biệt dinh của ông Trần Văn Truyền
Biệt dinh của cựu Chánh thanh tra nhà nước Trần Văn Truyền đang gây xôn xao dư luận.
Báo chí đang công kích một ngôi nhà to của một cựu quan chức to, không phải bây giờ, mà trước đây, thi thoảng tôi đọc báo cũng thấy vài bài công kích một ngôi nhà to của chủ tịch, hay bí thư.
Tóm lại, với tâm lí của đa số nhân dân, quan chức phải nghèo và không được ở nhà to.
Nhưng nhà doanh nghiệp buôn bán thì không nằm trong diện công kích, họ có thể sở hữu một đống nhà, lái xe xịn nhất, và vô khối người giúp việc, nhưng quan chức thì không được.
Tâm lí ghét quan có lẽ đã có cả ngàn năm, bất kì anh quan nào cũng bị mặc định ăn bẩn, khoác lác, khệnh cỡm, và thiếu thông minh.
Hãy xem chuyện Trạng Quỳnh chơi xỏ quan bằng những đòn hiểm kiểu dân gian, anh ba Giai hay Tú Xuất trong Nam kỳ cũng có những kiểu tương tự, mục tiêu của họ là thỏa mãn sự đố kị với người giàu hơn. Với họ, giàu mặc định là xấu xa.
Thời bao cấp, quan chức cũng không được coi trọng nhiều lắm, tôi còn nhớ bài vè :
“Mỗi người làm việc bằng hai
Để cho chủ nhiệm mua đài mua xe.”

'Đâu có thể nghèo mãi?'

Lãnh tụ của Việt nam thời đó là Hồ Chí Minh, ông cũng được cho là người giản dị, đi dép cao su cắt ra từ lốp xe, mặc bộ bà ba hay ka ki cũ, ăn cơm với cà muối, và ở nhà sàn, một lãnh tụ lí tưởng cho người nghèo, hoàn toàn không xa hoa. Và ngay cả khi chết đi, ông vẫn được cho là không có tài sản gì.
Nhưng Việt nam đâu có nghèo mãi, phải dần dần giàu hơn chứ? Cà muối đâu phải món ăn xuyên thế kỉ?
Tôi cũng nhớ một án tử hình cho anh cục trưởng cục quân nhu thời ông Hồ mới nắm quyền, anh bị tử hình, vụ việc khởi động là do anh tổ chức một đám cưới quá xa hoa được tả lại như sau:
“Trên những dãy bàn dài tít tắp (bày tiệc cưới) xếp kín chim quay, gà tần, vây bóng, giò chả, nấm hương, thịt bò thui, rượu tây, cốc thủy tinh sáng choang, thuốc lá thơm hảo hạng, hoa Ngọc Hà dưới Hà Nội cũng kịp đưa lên, ban nhạc “Cảnh Thân” được mời từ Khu Ba lên tấu nhạc réo rắt” ….
Anh bị tử hình, chết có lẽ không nhắm được mắt, vì một đám cưới kiểu đó thì ở thời điểm hiện tại, đâu cũng có. Và anh chết, do dám ăn tiêu “xa hoa” khi dân còn nghèo. Tất nhiên, anh bị khép tội tham nhũng sau đó với một phiên tòa đầy cảm tính.
Cái lý dân còn nghèo thực sự tôi nghe ở khắp, mà quả thế thật, rất nhiều dân còn nghèo.
Vấn đề là, dân nghèo và nhà to của quan liệu có liên quan đến nhau không?
Nếu công kích các quan chức giàu, thì đó là một sự lãng phí, đồng tiền, dù tham ô mà có, nếu vẫn ở Việt nam và sinh lời, tạo thêm công ăn việc làm, kích cầu cho xã hội thì cần được cổ vũ, hơn là chỉ trích để tạo tiền lệ xấu để các quan chức mua vàng hay đổi đô gửi ngân hàng nước ngoài, chứ không dám đầu tư hay ăn tiêu trong nước.

'Quan nghèo là vô dụng'

Tôi biết, ở Trung quốc, và thậm chí Việt nam, các quan chức về hưu hay đương chức, họ bê tiền ra nước ngoài, mua nhà và đầu tư bên đó, họ hiểu, nếu làm như vậy ở trong nước, họ sẽ bị công kích, giống cái cách ông Truyền đang bị cùng cái nhà to của ông.
Nhưng thực sự, nhà của ông Truyền to nhưng chưa chắc đã có giá, nếu bán cả nhà cả đất, ông chỉ mua được cái giường hoàng gia của đại gia Lê Ân hay không đến mười mét vuông đất phố cổ Hà nội hay quận nhất Sài gòn.
L‎ý của nhân dân cũng rất hợp lý, họ nhìn vào lương tháng của ông, và khẳng định, với mức lương đó, ông không thể xây được cái nhà to như thế!
Nhưng ai cũng biết, quan chức không ai sống bằng lương, nếu bạn là quan chức, bạn có thể khẳng định giúp tôi điều này. Rất nhiều nhân viên làm việc ở các bộ ngành lái ô tô riêng đi làm, nếu chỉ trông vào lương, tất nhiên họ không thể mua những chiếc xe tiền tỷ như vậy.
Làm quan to, chỉ cần một thông tin sớm về cổ phiếu, hay một dự án về con đường mới mở v.v…, thì quan chức có thể bổ sung thêm vài hàng số không vào tài khoản mà không cần đến lương hay nhận hối lộ.
Tôi tin rằng, ở một chức vị cao, chỉ cần nhìn món đồ nào đó hơi lâu, thì khi về nhà, món đồ đó đã ở nhà rồi, do các đàn em cung tiến.
Vậy quy ra tiền lương chỉ là trò cười, đã làm được đến chức quan, thì thiếu gì mánh kiếm tiền, nếu quan chức mà nghèo, thì mới làm tôi ngạc nhiên, quan nghèo, tôi mặc định là người vô dụng, vì muốn nghèo, làm dân là đủ nghèo rồi.
Và các quan sẽ dạy dân cách làm giàu thế nào, trong khi chính anh ta đang nghèo hoặc phải giả vờ nghèo như con ếch trong ruộng thuốc sâu?


 Phần bonus. 

 Tham luận của cô Mượt mà bên FB: 
 nguồn:
  https://www.facebook.com/muot.ma.3/posts/1545516249006750?comment_id=613589&notif_t=like


 Các cô, lũ con bò nghèo khổ đang phát sốt phát rét lên vì bản kê khai tài sản của một vị Phó tổng thanh tra CP. Cách đây chưa lâu, một vài năm trước, cũng lại là các cô đã phát rồ lên vì bản kê khai tài sản lên đến nhiều chục tỉ của một vị Vụ phó TTCP, một vị PGĐ Sở KHĐT và vợ là công chức của Sở TTTT Hà Nội.

Nhiều cơ quan đã có vẻ vào cuộc để làm sáng tỏ vấn đề. Kết quả thế nào? Giờ đây, lúc các cô đang đọc những dòng chữ này thì một vị đang chễm trệ trên ghế Vụ trưởng, vị kia cũng kịp thời luân chuyển thăng chức đến một vị trí thơm tho hơn là Phó bí thư một huyện của Hà Nội. 

Chắc các cô ngạc nhiên phỏng? Ngạc nhiên quá đi chứ. Hehe, nhưng riêng đối chị Mượt lại đéo thấy ngạc nhiên tí nào. Để giải thích điều này, chị sẽ thảo luận với các cô đôi điều như sau.

Chắc các cô đã một đôi lần nghe qua từ "Nguyên tắc bất hồi tố", đó là một nguyên tắc được áp dụng trong luật đối với những trường hợp được cho là phạm tội tại thời điểm này nhưng vô tội trong quá khứ, khi hành vi xảy ra. Đó là những điều được ghi cụ thể trong luật. 

Luật thế nào thì địt mẹ Gúc đi, đừng lười.

Nhưng có nhiều loại "Bất hồi tố" không ghi vào luật mà được ngầm hiểu trong một số bộ phận hành pháp. Điển hình là việc không xác minh và truy nguồn tiền của quan chức trước khi kê khai và của Việt kiều yêu nước hồi hương đầu tư. Đây nói luôn là suy nghĩ chủ quan của chị, đéo phải của nhà nước nha. Cô nào nói của Nhà nước chị tát vớ móm đừng trách. Hehe.

Các cô thử hình dung, Lếu không làm vậy, những số tiền khổng lồ mà ai cũng biết đã chảy vào túi bộ phận không nhỏ nào đó sẽ nằm chết dí tại ngân hàng nước ngoài, thành vàng bạc châu báu chôn ở góc một khu vườn hoang vắng, hoặc sẽ chảy sang những nước có yêu cầu pháp lí thông thoáng hơn.

Lếu không làm vậy, đất nước tươi đẹp của các cô lấy đéo đâu ra khu nghỉ mát tầm cỡ thế giới, trung tâm thương mại hàng hiệu, những cỗ máy vận hành cáp treo trên những đỉnh núi phù vân, hay hãng máy bay giá rẻ nào đó. Lấy đâu ra xèng để mua bán trao đổi cổ phiếu của những công ti trên sàn chứng khoán VNINDEX, vân vân và vân vân.

Và không ai khác, chính bần nông các cô đang hưởng lợi từ những đồng tiền nhơ bẩn đó. Hãy thử hình dung chém đi vài ba con sâu mọt thì đời sống các cô có khá hơn không? Quan chức có bớt tham những không? Mafia xuyên lục địa có bớt buôn lậu, giết người không? Câu trả lời chưa có nhưng hậu quả nhãn tiền là phần lớn số còn lại sẽ co vào ổ kén. Tiền không lưu thông và kinh tế sẽ ngày càng đình trệ. 

Vậy kêu ca cái gì? Kêu cái lồn. Im đi mà tận hưởng.

Nguyên tắc Bất hồi tố" bằng miệng sẽ vẫn được áp dụng. Đó hầu như là giải pháp khả dĩ nhất lúc này. Chuyện minh bạch sẽ là chuyện của tương lai và có lộ trình cụ thể. 

Hãy yên tâm các bạn quan chức và mafia yêu quý. Hãy cứ tự nhiên như lũ điên trên thiên đường này, chị hứa.

No comments:

Post a Comment