Đó là chuyến đi Mèo vạc, bải tám nam rồi, hồi đó tôi chưa vợ, tôi đi với Móm và 2 bạn khác, Hâm và Cận, đi 2 xe, tôi đi win100, còn Móm đi xe Tornado, 1 loại xe giống Viva, nhưng động cơ 2 thì, máy 110, phải đổ dầu 2 thì, khét lẹt, xe anh lại cũ, chạy như cái lồn, xe đó nuốt xăng đúng bằng cái min khờ, nhưng anh hay thanh-minh: "con hổ phải ăn nhiều hơn con mèo", nhưng xe đã cũ, vặn ga nó nghèn nghẹn như thằng 80 mắc bệnh hen, khói đen thì phun ra như đốt rẫy, hổ hổ cái con cặc, địt mẹ cái xe của anh như lồn, nói thế cho nhanh.

Cái xe anh trông giống viva, vì lắp cái vỏ nhựa Viva đểu , Tôi xin gọi là xe anh là " Ông hổ"
Chúng tôi bò tặc tặc lên Cao Bằng trước, tất nhiên khai-hỏa nhát địt phò, Móm muốn lên hang Pác bó, nhưng chúng tôi nói lên đó để cắn lồn hả, Móm dỗi chửi tùm-lum nhưng đéo làm gì được!!!
Rồi hôm sau thì địt mẹ giời đày chúng tôi. Hay tại gí buồi vào thăm nơi người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó địt kiểu-dơi trong hang lên cụ thù chúng tôi?
Ấy là do cái bản đồ, như người ta thì đi con mẹ đường cái-quan lên Hà giang cho xong chuyện!!! nhưng chúng tôi trước khi đi nhòm nhòm bản đồ!!!
Móm mang 1 quyển bản đồ các tỉnh ở VN, hóa ra có 1 đường nhỏ đi tắt( đcm trên bản đồ nó thế) từ Bảo lạc lên Mèo vạc, vượt qua Nà lồn, Đức cặc, Há dái và sông Nho quế, thế là quyết định đi theo đường đó. Ui trời ơi!!!
Hôm đó là đúng trung thu, tối đó ở Hanoi thì đông vui, khu TT ( tập thể) nhà tôi sẽ có múa Lân, năm nào cũng như nhao, 1 thằng chụp cái đầu lân, còn 1 thằng đeo cái mặt nạ ông Tễu, ve vẩy quạt, chạy tròn tròn, dập rà dập rình, 1 thằng ủn theo cái trống oánh thùm thùm các, chúng đi 1 đội khoảng chục anh, Đầu trò là 1 ông già tóc bạc như 5 tử 4 ( Ngũ tử tư, 1 nhân vật trong truyện Tào), ông bạc đầu nhanh do có 2 thằng con đều nghiện hết, điều kì-diệu là tất cả các anh trong đội múa Lân làng tôi đều nghiện, địt con mẹ các anh chắc thăng-thiên quá nửa rồi.
À làng tôi hễ nghiện thì bán đồ nhà, bán hết thì đi ăn-cáp, hễ đi làm tử tế thì sẽ bị dân chê cười rằng "địt mẹ thằng nài điên, nghiện phải đi ăn cắp chứ, làm cái đéo gì cho lại? ".
Quả vậy, làm đéo gì cho lại đc.
Ấy trở lại chuyến Phượt. Ối chà chà!
Chúng tôi đi qua Tĩnh túc, Bảo Lạc, chúng tôi nghỉ ăn trưa ở 1 dòng suối to, và bắt đầu vượt suối bằng 1 cầu phao tre, lên 1 dốc đất ngược, và thế rồi đi mãi...

Chỗ nài là dòng suối chúng tôi ăn trưa, đéo nhớ ăn cái gì nữa, hình như mấy đồ hộp, anh Móm mang 1 chai diệu ong, chúng tôi uống mềnh màng hết 1 nửa chai, còn 1 nửa định bụng sẽ uống nốt vào bữa tối he he.
Thế là phóng, thế đéo nào càng đi đường càng nhỏ, và dốc dốc là dcmnc.
Móm đi xe mái như con cặc, anh với anh Cận bị xòe ở 1 khúc cua, xước mẹ tý ty cùi chỏ đầu gối, anh Cận đéo ưng.
Cái xe "con Hổ" của anh nuốt xăng kinh hoàng, đường bằng thì đéo sao, nhưng trèo dốc thì cứ khoảng 2h nó đốt hết bình xăng 3,5 lít, lại phải dừng mua, và càng ngày càng vắng, dân thưa dần, hỏi thăm đường lên Mèo vạc thì mỗi người chỉ 1 hướng, có vẻ như họ chưa biết đến con đường từ cổng nhà họ có thể dẫn ra Mèo vạc được!!! và thỉnh thoảng tôi gặp người dân tộc dao đeo ở hông súng kíp đéo vai dẫn theo ngựa thồ cái đéo gì, hóa ra đường tôi đang đi dành cho ngựa.
Về sao hỏi thăm hoàn toàn vô ích, địt mẹ họ đéo nói đc tiếng Kinh tộc, họ cũng đéo biết Mèo vạc là cái gì, và họ đéo biết bao xa là cái gì, ki lô mếch họ cũng đéo biết luôn, mặt họ ngệt ra, thường họ phang 1 tràng tiếng đéo-gì, hoặc ọ-ẹ Kinh ngữ thì nói " không biết, cứ đi đi"
Đi chứ, còn cách đéo nào đâu?

Chúng tôi đi vòng vèo trên sườn lúi, qua đồn biên phòng Cốc pằng, mấy anh biên phòng phóng xe chặn lại hỏi giấy và kiểm tra ba-lô, hỏi han 1 hồi thì anh Hâm hóa ra là đồng hương với anh biên phòng, mấy hôm trước có 1 bọn rải truyền đơn, anh biên phòng nói thế, thiềng thử đồn nâng cao cảnh-giác. Rồi anh bảo đi tiếp đi, đường còn xa lắm lắm lắm, địt mẹ vãi cứt thật.
Chúng tôi chỉ nhìn thấy trăng khi tới đỉnh đèo, thỉnh thoảng nhìn đc sang bên kia, phía Trung Quốc đường cao tốc sáng sáng là, pha xe phóng vun-vút, cái địt mẹ bọn Tàu chúng maì xây cao tốc để tế thằng bố chúng mài bên đó à!!! bên bố mài tối tối là dcm.

Đến đỉnh 1 lúi chúng tôi chia nhao tợp nốt chai diệu ong, đói thiềng thử diệu ngấm nhanh, chúng tôi vui hơn 1 ít.
Rồi đến 1 thị trấn nhỏ, gọi là thị trấn nhưng toàn nhà sàn, không quán xá, hoặc có nhưng họ đóng cửa hết chăng? lúc đó khoảng 8h, miền núi 8h tối như âm hộ, rằm mà ở đó đéo thấy trăng đâu do khuất-lúi (đéo phải chết), trẻ con gõ trống đốt lửa hát múa đông đông là, chúng tôi mua đầy xăng, hỏi 1 người và 1 người khác nữa nhờ chỉ đường đi tiếp, không thể tin đc, họ đều chỉ 1 đường dốc xuống củ-lồn nhỏ xíu men theo 1 bức tường, nát bét bởi vết chân trâu bò, và lầy lội những bùn lẫn cứt.
Nhẽ ra như người-ta, thì đình con mẹ nó bộ ( đình-bộ, tức dừng bước), xin vào 1 nhà dân, thả tờ 500k, mua đôi ông gà nuộc, tợp chén diệu sán-nùng, khà 1 tiếng rõ to,bát tay kẻ cụng chén, rung rung đùi, cắn miếng rao húng chó, rồi nói phét giời biển, rồi đánh 1 giấc đến mai rồi làm cái lồn gì thì làm, ấy nhưng không, địt mẹ đúng là giời đày!!!
Chúng tôi phóng theo đường đất đó, đường này toàn vũng nước, lầy lội, dốc hơi nhỏ cũng phải khéo lái mới qua do trơn bánh.
Trời tối đen, dốc cao cao là, bắt đầu đói, anh Móm đéo biết lấy đà để xe "con Hổ" của anh vượt dốc, bò đến nửa dốc xe hết đà đổ kềnh, tôi bảo anh là địt mẹ nhìn thấy dốc cao là vặn mẹ mài hết ga thì mới lên đc, nhưng anh đéo có bản lĩnh đó, chỉ nửa dốc hay gần đỉnh là hết mẹ đà, xe lại kềnh ra, anh Móm tóm lại đi xe như con cặc.
Tôi chửi ầm ĩ, phóng cái win củ lồn lên đỉnh dốc, đi bộ xuống, nhảy lên xe ông Hổ, phóng lên đỉnh dốc cho anh, khói mù-mịt, mới đầu tôi khỏe, chửi vung-vít, sao mệt dần, gí buồi chửi cho tốn ca-lo, Móm đi tiếp cho tới dốc cao kế, mà cái địt mẹ đường đó dốc đéo nào cũng cao, tôi đi bộ xuống hết cả hơi.
Đường càng ngày càng nhỏ, và hun hút, men theo dòng suối, đéo có 1 ai mà hỏi, đéo có cái nhà nào, tuyền lúi là lúi. tôi gặp 1 con rắn to to là khúc đỏ khúc đen dài hơn cái đòn ghánh bò qua đường, sợ sợ là.
Rồi đến đoạn trơn trơn là, dốc nhỏ cũng phải khéo lái mới qua do trơn bánh, tôi lại phóng win lên dốc, đi bộ xuống, phóng xe Móm lên, anh Móm chạy xe dò dò với 2 chân xòe 2 bên, mọi người như câm hết, thỉnh thoảng nói vài câu cần thiết phào phào, đói mệt dcm.
Thế rồi đường bó lại nhỏ xíu, 1 bên là sườn lúi, 1 bên là ao hay ruộng, pha 2 xe cùng tối, anh Cận sang xe tôi ngồi, anh hẳn chê anh Móm đéo biết lái xe mái, anh Hâm sang xe Móm, tôi cắm đầu phóng, ở 1 đoạn dốc lên, tôi thúc ga....
Thì nghe cái "Bốp" rồi tiếng "Ối" anh Cận ngã ngửa khỏi yên xe, hóa ra có 1 cành cây bằng bắp chân thò ra, vượt qua đầu tôi, nhưng phang trúng đầu Cận.
Phúc nhà anh Cận to bằng cái đình he he, chúng tôi 3 thằng không ai đội heo-mét trừ anh, anh đội mũ xịn, thành ra chỉ vỡ phần vỏ nhựa của mũ, rạn mắt kính cận, và xương cổ anh bị ngật ra sau đao đao là, nhưng đéo gãy, tóm lại anh nằm thẳng cẳng nửa tiếng, biết là đéo có chăm sóc y-tế, anh cố gượng bò dậy, ngật-ngưỡng, ngồi sau lưng tôi, thiêm thiếp. Tôi sợ, đéo dám phóng nhanh nữa.
Hóa ra chúng tôi đã lạc, đường cụt, Móm cứ dừng xe là ngã, anh đéo chống nổi chân nữa.
May thay gặp 1 thằng ăn cắp có cái đèn trên đầu, nó nói đc tiếng Kinh, nó bảo quay lại, và đi qua suối, lẽ ra lội qua suối để sang bên kia thì chúng tôi cứ men theo bờ suối, đâm ra lạc.
Lại phóng xe qua suối, tôi phóng xe sang đc, nhưng Móm đéo dám, anh tắt máy dắt, 2 thằng kia ủn phía sau, sang bên kia hóa ra có 1 con đường to, họ nổ mìm phá đá xong rồi, nhưng đéo có nhựa, tuyền đá to đá nhỏ, đề mãi đạp mãi đéo nổ, hóa ra xe Móm hết nhẵn xăng.

Tôi nghiêng xe win, trút xăng ra cái chai nhựa cắt miệng, trút sang xe ông Hổ, mệt đéo buồn chửi nữa.
Đến 1h sáng thì chúng tôi kiệt con mẹ nó sức, gớm nhọc nhọc là.
Gặp 1 cái lán bỏ hoang, tôi biết bỏ hoang vì đéo có mái, chúng tôi nằm co ro trên sạp tre ướt sương đêm, nhìn trăng trên đầu, lúc này trăng sáng sáng là, anh Móm phủ cái khăn lên mặt và lập tức ngáy ồ ồ, anh Cận vật mình phải trái, anh lo chảy máu não, cả họ nhà anh làm trong ngành y thiềng thử anh cả-nghĩ, tôi an-ủi mấy câu, lếu có trực thăng thì giá nào anh cũng thuê, anh liệt hạng phú gia địch quốc, nghe Móm dỗ ngọt lổi máu giang hồ, giờ anh nằm co như sâu bẹp đầu, thở dài sườn-sượt.
Tôi đéo ngủ đc do rét, đói, sương đêm ướt và nằm trên mấy cây tre cứng cứng là, nhưng hình như mê đi. Anh Hâm cũng lặng ngắt, giá sử lúc này có gái ngon cũng đéo địt đc, hết mẹ nó hơi rồi.
Đang mơ màng thì nghe có tiếng người, hóa ra có 2 anh đi chơi trong bản về qua, các anh là công nhân làm đường, tôi hỏi han, các anh bảo về lán các anh mà nằm có mái có gường, chúng tôi mừng mừng là, tôi đạp vào mạng mỡ Móm thúc nó dậy, chúng tôi theo các anh về lán.

Đây là cái lán chúng tôi đc ngủ nhờ.
Các anh thậm chí còn bảo có cơm nguội nếu chúng tôi đói, tôi cũng thèm nhưng tối mò mò không tiện, tôi ngủ mất.
Sáng hôm sao tạm biệt các anh, tôi bày đặt gí mõm vào cái ống tre đánh răng, có ăn đéo gì đâu mà oánh he he rồi tôi gí cả đầu vào, lước lạnh làm tôi tỉnh tỉnh là.
Đi không nhớ bao lâu thì chúng tôi qua sông, dân ở đó căng 1 sợi dây thép bờ nọ sang bờ kia, rồi đóng những cây bương hay vầu hay đéo gì làm bè, thằng lái tóm dây và kéo:

Ảnh tôi chụp với anh Cận, anh hơi hoàn hồn rồi he he, người chứ ngóe đéo đâu mà dễ chết dcm?
Chúng tôi qua sông bằng cái mảng động cơ 1 sức Lừa chạy cơm này. Qua bên kia dốc ngược lên, không có đà thiềng thử phải gần như khiêng xe, nhưng khiêng xong là xong, đường mới mở, rộng thênh thang, vắt trên những đỉnh lúi, thẳng tới Mèo vạc.

Quãng đường tung ghe lồn đã ở sau lưng chúng tôi, tuy nhiên đcm tôi rét rét là, phải lôi hết áo mưa ra mặc mặc dù đéo mưa, đường trên đỉnh núi rét rất!!!
Thế là đến Mèo vạc, chúng tôi vào 1 quán ăn, thằng chủ người dân tộc đéo-gì đang xào cái đéo-gì cháy đùng đùng trong chảo trên bếp lửa to, hỏi nó thì nó bảo thịt ông hiêu, nhưng nhà ăn đéo bán, tôi bảo mày luộc ngay cho tao 2 con gà, và bán ngay cho tao chỗ thịt hiêu đang xào, nhiêu tiền thì nhiêu địt mẹ, ngưởi hơi khách sộp, nó trút chỗ thịt hiêu ra đĩa, bê thêm chai diệu to với đĩa rao, chúng tôi lại phong-liu he he, sau dăm chén, thì mệt nhọc bay hết, rồi gà luộc mang ra, Móm bắt đầu lác đác chém gió, chúng tôi bắt đầu gật gù, anh Cận muốn nhẩy xe về Hanoi ngay nhưng đéo có chuyến nào, đành chờ về Hà giang.
No say thì phi về Hà giang, anh Cận nhảy lên xe khách đầu tiên gặp, về thẳng Hanoi, anh phải chụp não càng sớm càng tốt, chúng tôi thuê khách sạn, tám rửa, rồi đi ăn Thắng-cố ở 1 quán đéo gì ven sông đéo gì, đéo ngon lắm, tuy nhiên diệu uống đc, rồi tất nhiên, chúng tôi đi đá Phò mừng công.
Hóa ra đéo dễ, Tôi hỏi 1 chị bán nước chắc 60 tuổi ở góc đường son phấn đầy mặt nhưng vẫn xấu xấu là, chị bảo "chúng nó về ăn rằm hết rồi", rồi tần ngần 1 chút, chị bảo tôi : " chị thì....... chắc chúng mài chả thèm đâu nhỉ?"
Hết mẹ chuyện phượt.
No comments:
Post a Comment